Thế là một năm, Mẹ xa khuất bên kia núi. Để lại bao lắng đọng cho cuộc sống những người còn ở lại. Ngày đó Mẹ đi, con tưởng chừng Mẹ sẽ về...
Thế là một năm, Mẹ xa khuất bên kia núi. Để lại bao lắng đọng cho cuộc sống những người còn ở lại. Ngày đó Mẹ đi, con tưởng chừng Mẹ sẽ về. Đâu có biết là Mẹ đã đi thật rồi. Có một buổi sáng tỉnh dậy, con chợt nhớ mình đã mất Mẹ, mà dường như một năm qua con đâu có cho rằng mình mất Mẹ mà chỉ nghĩ là Mẹ thong dong đi về một chân trời mới để thăm lại ngôi nhà xưa. Nơi đó Mẹ cũng đã từng đến và bước đi.
Nếu con biết Mẹ có một ngày ra đi sớm như vậy thì con sẽ tận dụng mọi thời gian có thể để được gần Mẹ lâu hơn và nói ra những gì con đang để dành bên trong để sẻ chia với Mẹ bao nhiêu điều trăn trở trong đời sống.
Trước đó con vẫn ấp ủ những ước mơ những ngày về bên Mẹ hay còn nhiều điều bất ngờ thú vị dành cho Mẹ. Một tháng dần hai tháng trôi đi, con lại đánh mất giá trị đích thực ấy, có lẽ vô tri. Mẹ đâu có đợi chờ con đâu mà Mẹ chỉ âm thấm nếm trải những đêm trường cô liêu. Lúc đó con phải đòi hỏi Mẹ mình phải thế này…thế này…với những trào lưu làm một người Mẹ phải xa hoa, nghiêm túc, quan hệ nhiều v.v…Con còn có thái độ ích kỷ và ràng buộc Mẹ nhiều thứ như hai mươi tuổi là phải…ba mươi tuổi thì là…đến năm mươi tuổi rồi phải…bao nhiêu câu hỏi đáp được hiện lên trong tâm trí của một người con. Lúc đó con thực sự chưa đặt mình vào trường hợp của Mẹ, thời gian của Mẹ, cuộc sống hằng ngày của Mẹ thế nào. Những dịp đoàn tụ với Mẹ, con luôn nghĩ mình đã có cơ may lớn, để dành những giây phút thảnh thơi nhất, ngồi chơi với Mẹ, dùng cơm với Mẹ hay muốn đưa Mẹ cùng đi ngắm cảnh, chiêm bái …mua tặng Mẹ những món quà thật giản đơn. Đó là niềm vui mà con muốn hiến tặng và làm cho con với Mẹ có điều kiện chăm sóc, nuôi lớn nhau trong tinh thần hiếu đạo.
Hôm nay ánh trăng lại một lần nữa về trên quê hương này và bao quê hương khác. Nhưng bóng dáng Mẹ vẫn ở đâu đây trong nguồn nguyện ước vô tận của con. Con muốn cất lên lời xin lỗi, Mẹ hãy thứ tha cho những ngày tháng con xa Mẹ mà vẫn để cho Mẹ hằng mong mỏi và làm cho Mẹ thêm tiều tụy vì con. Con cũng muốn ở nơi Mẹ nhiều cái thật vô lý, muốn Mẹ có đời sống như bao người phụ nữ khác. Mẹ chỉ biết âm thầm, lặng lẽ dấu đi dòng lệ bởi những sự vô tình, hờ hửng của con. Ngày xưa con ước gì Mẹ sẽ không còn bệnh, không còn phạt chúng con mỗi khi khó khăn đến với gia đình. Đến bây giờ về lại căn nhà mà đã hơn sáu mươi năm Mẹ tần tảo đơn chiếc nhưng chưa có giây phút nào con hiểu Mẹ hơn lúc này.Vì con muốn rằng Mẹ chỉ cần có mặt, ngồi lặng im bên góc nhà ấy thôi là con đã hạnh phúc ấm áp biết mấy. Dẫu có bước đi trên cuộc đời đi nữa thì con vẫn yên tâm và mỉm cười tự sống.
Chiều kia con đã ra trang mộ của Mẹ mà hai hàng nước mắt đầm đìa chảy dài không ngớt, bỗng thấy mình xót xa và vỡ òa những hối hận muộn màng. Nhưng rồi nhìn xa hơn cũng tận mắt thấy bao nghĩa trang, ngôi mộ, lăng miếu của họ tộc, vua quan, người quyền quý, giàu sang, kẻ nghèo nàn, thế sống bao lâu mới đủ tâm ước nguyện của họ, con họ, cháu họ. Tuy Mẹ sống sáu mươi năm thôi nhưng những gì vẫn còn đó, hình hài, tâm khảm, gia tài, vẫn còn có con cháu tiếp nối, nhận lấy tình thương, tâm bao dung che chở của Mẹ. Người thì hai mươi năm, người thì ba mươi năm, có người thì đến bốn mươi năm v.v…mà Mẹ đã trao tặng suốt cả cuộc đời những gì Mẹ có. Con cảm thấy rất tự hào về Mẹ, bởi Mẹ như ánh trăng trong đêm tối, ngọn lửa khi Đông về, ngọn gió mùa Thu khi Hạ sang và đóa hoa mai khi mùa Xuân bước đến. Có thể nói, không có giây phút nào mà Mẹ được nghỉ ngơi và an nhàn vì sự sống, tương lai của các con. Cho dù hôm nay, ngày mai, dẫu tóc con đã bạc, áo vải úa màu nhưng tình thương yêu, hạnh chấp nhận, hy sinh của Mẹ là thứ gia sản, bài học uyên thâm cao cả nhất.
Mùa trăng đầu tiên đánh dấu Mẹ xa con, mái nhà xa Mẹ, con đường thiếu vắng chiếc xe đạp, tà áo dài lam hiền hậu của tháng ngày Mẹ sinh ra, nay đến lúc Mẹ cũng phải rời quê hương, đi tới một một quê hương mầu nhiệm. Con ở lại, xem như bắt đầu làm lại cuộc đời ba mươi năm. Không khỏi bận tâm, nghẹn ngào vì từ đây “Trên mỗi con đường, còn Ai đứng lặng trong sương khẽ buồn”. Con xin chúc Mẹ bình yên bên phương trời non ẩn, mọi bụi hồng thế gian lắm sự cam go, Mẹ hãy ngủ yên bên dòng suối Tào khê mát rượi ngàn năm. Con vẫn hằng mong Mẹ sẽ tự do, thảnh thơi, mang chất liệu Phật nguyện, Bồ-tát hạnh, Thanh văn duyên giác để tiếp tục có đời sống hoa thơm cỏ lạ.
Vạn Hạnh, khuya 15 tháng 05 năm 2012
Thích Pháp Bảo
BÌNH LUẬN