H ẳn nhiên tôi yêu thích du lịch, tâm nguyện của tôi là đi khắp đất nước Việt Nam tươi đẹp này. Tôi mong ước đi qua nhiều nơi, nhìn ngắm nhi...
Hẳn nhiên tôi yêu thích du lịch, tâm nguyện của tôi là đi khắp đất nước Việt Nam tươi đẹp này. Tôi mong ước đi qua nhiều nơi, nhìn ngắm nhiều cảnh đẹp và quan trọng hơn là được gặp gỡ nhiều người, tìm hiểu cuộc sống, văn hóa của họ. Tôi cho rằng, mỗi vùng miền mỗi con người đều có những góc khuất cần được khám phá, cảm thông. “Cuộc sống là một bãi cát lớn, ta không thể nào nhận ra từng hạt cát, chắc rằng mỗi hạt cát có những góc cạnh những màu sắc khác nhau nhưng điều đẹp nhất là chúng lóng lánh như ngọc dưới ánh nắng mặt trời". Lời thoại này tôi nghe trong phim "Đời cát”. Đời cát hay đời người, cuộc đời con người nơi miền gió cát cũng đẹp không kém những hạt ngọc, lóng lánh, đầy đủ sắc màu. Với nhiều người, miền trung thật cằn cỗi khắc nghiệt. Song, tôi thấy mảnh đất trong phim “Đời cát” trải đầy nắng và hoa bởi nó được nuôi dưỡng bằng tình thương yêu và lòng vị tha. Nhìn rộng thêm một chút, cằn cỗi hay màu mỡ, quê mùa hay thành thị, đẹp hay xấu chỉ là tương đối trong một cách nhìn nào đó, lật ngược lại, ta sẽ tìm ra những điều khác... những điều không thể nào nói thành lời.
Luật vô thường quy định vạn vật cần phải thay đổi, đổi thay để tiến lên, không nhàm chán. Đối với những du khách như tôi, năm khi mười họa ghé thăm cao nguyên nắng gió một lần, làm sao có thể cảm nhận sự đổi thay vi tế trong tâm tư gốc cây ngọn cỏ, trong khí trời se lạnh cuối thu. Có chăng là những đổi thay trong chính mỗi người du ngoạn... những vườn cà phê xanh mướt mỡ màng, những đồi núi trập trùng trắng xóa mùa hoa cà phê hay dòng Sereppok đục ngầu tuôn chảy cuồn cuộn... Thời gian xóa đi khung cảnh này thay vào khung cảnh khác đẹp đẽ, hùng vỹ, lạ lẫm... nhưng luôn để lại dấu ấn của mình. Đó là nỗi buồn đơn lẻ, hạnh phúc lứa đôi những trăn trở băn khoăn, nhớ thương hoài vọng trong tâm tưởng...
Chuyến đi Ea Phê[1] nơi cao nguyên heo hút đối với tôi thật nhiều kỷ niệm. Mọi người trong đoàn đã vui, rất vui; hòa vào niềm vui chung ấy tôi cũng vui, tôi vui khi nhìn thấy mọi người cười đùa hạnh phúc. Tất nhiên, nhìn vào những khuôn mặt rạng rỡ nụ cười khó có ai mà không mỉm cười đáp lại. Nụ cười là ngôn ngữ hạnh phúc, thứ ngôn ngữ không biên giới, ai cũng có thể hiểu và cảm nhận nó một cách sâu sắc nhất. Trong không khí hân hoan chung ấy, mỗi người có nỗi niềm riêng, trong khoảnh trời riêng tư ấy hình như tồn tại cái riêng tư rất riêng – những tầng sâu thăm thẳm tâm tình, xúc cảm. Giống như khi người ta tách vỏ con trai họ sẽ tìm thấy những hạt ngọc lung linh thật đẹp, nếu chỉ dừng lại ở đó mãi mãi con người không biết rằng ngọc trai được kết tinh từ những đớn đau của loài trai nơi đáy nước. Đập tan nát từng hạt ngọc người ta tìm thấy nguồn gốc và nguyên nhân của nỗi đau được giấu kín trong lớp vỏ bọc.
Tôi đã đắn đo khi viết ra những dòng chữ trầm tư này. Trầm tư với những trầm tư. Ea Phê ký sự được viết ra không hẳn mang tính trần thuật của một câu chuyện kể. Đâu đó trong ký sự bạn sẽ gặp những cảnh vật, truyền thuyết, con người; đôi khi gặp một góc tâm tư chính mình, xin đừng hời hợt đọc nó bằng cặp mắt kẻ bàng quang, hãy đọc bằng trái tim. Vì chỉ khi đọc bằng trái tim người ta mới thấu cảm vẻ đẹp đằng sau những hạt cát xấu xí thô kệch, và nỗi đau đớn nằm trong những viên ngọc trai tuyệt đẹp…
Hồng Hòa Vi (09/2006)
[1] Ea Phê là thị trấn nhỏ thuộc huyện Krông Pắk cách thành phố Buôn Ma Thuột khoảng 40km về phía Đông theo quốc lộ 26, cách Tp HCM khoảng 380km.
BÌNH LUẬN