Một đóa Tường Vân Dẫu trong vũng lầy sinh tử Ôm hạt Châu giữa muôn trùng Núi cao bình nguyên ngôn ngữ Mỉm cười một thoáng… vô...
Một đóa Tường Vân
Dẫu trong vũng lầy sinh tử
Ôm hạt Châu giữa muôn trùng
Núi cao bình nguyên ngôn ngữ
Mỉm cười một thoáng… vô cùng.
Nhục vinh, buồn vui sự thế
Con đường đã chọn cứ đi
Trăm năm sau nhiều thế hệ.
Còn ai biết nói thêm gì?
Một đời dễ mấy được ai
Thủy chung lý tưởng đường dài
Công, hạnh mây lành che mát
Danh thơm “hải học vô nhai”.
Tông môn rạng ngời nhân thế
Kiếp nào báo được trọng ân?
Người đi, về trên “Chân đế”
Đời người một đóa Tường Vân!
Kính dâng Giác linh Hòa thượng - Tỳ kheo Thích Nhật Trí
Khóc Ôn
Kính tưởng niệm Giác linh Hòa thượng thượng Minh hạ Châu
Từ bữa hạc vàng cất cánh bay
Trời Nam ảm đạm nét thu gầy
Thiền môn Vạn Hạnh trăng vàng úa
Phố xá Sài thành nhạt bóng mây.
Non nước miền xa cũng ngậm ngùi
Giáo đồ hải ngoại khóc chia phôi
Vọng về xứ sở sầu cô tịch
Lễ Giác linh Ôn luống nghẹn lời.
Con vẫn từng giờ mỗi mỗi trông
Mở trang báo mạng hướng mênh mông
Lần tin quê mẹ tìm hơi ấm
Cho nhẹ niềm đau siết chặt lòng!
Nghẹn ngào tâm tưởng thọ khăn tang
Tứ chúng muôn phương lệ chứa chan
Đưa tiễn Ôn về nơi cố quận
Mà lòng quay quắt nỗi bàng hoàng.
Dẫu biết Ôn sang cõi lạc thường
“Hoa Đàm tuy rụng vẫn dư hương”
Tạng kinh nước Việt còn lưu dấu…
Nhưng tiễn biệt Người vạn tiếc thương!
Ơi đức Huyền Trang của Việt Nam!
Ơi tàng cổ thụ chốn Già Lam!
Ta Bà mong đón Người quay lại
Dìu dắt chúng sinh thoát lạc lầm.
Hoa Kỳ, tiết tháng bảy Nhâm Thìn, đêm 05/09/2012
Học đồ Tâm Chơn kính bái
Pháp thân
Kính dâng Giác linh Trưỡng lão Hòa Thượng Thượng MINH hạ CHÂU
Pháp thân hiện y vàng rạng rỡ
Bóng tỳ kheo dáng Bụt uy nghi
Nụ cười đẹp hoa sen chớm nở
Ánh mắt nhìn rộng mở từ bi.
Trang diệu sử Bụt xưa ngôn thuyết
Lá bối nằm kho báu ngủ yên
Thầy đánh thức nên câu thơ Việt
Ca dao kinh mưa nhuận ba miền.
Câu kinh Bụt ngọt ngào tiếng mẹ
Thấm lòng con như tiếng hát ru
Chập chửng bước vỡ lòng thỏ thẻ
Sáng bừng lên trí tuệ diệu thù.
Tám đường chánh bốn điều sự thật
Mỗi bước Thầy mỗi bước nở hoa
Câu kinh vọng cam lồ diệu mật
Quyện triều âm chấn động sơn hà.
Hạt giống Bụt từ bi trí tuệ
Thầy đem gieo xuống đất quê nhà
Xưa non nước Lý Trần đẹp thế
Lại chừ đây trăm nụ ngàn hoa.
Con chiêm ngưỡng bóng Thầy dáng Bụt
Áo tỳ kheo vàng nhuộm quê ta
Sư tử hống triều âm rộn dục
Trần gian vui biển suối reo ca.
Tuổi ứng thân trùng điệp vàng hoa
Từ vô thủy… chẳng vô chung, hạn cuộc.
Giữa gió bụi cõi trần ngũ trược
Pháp thân ròng ánh ánh kim ba.
Khi Thầy đến, bậc chân sư vô nhiễm
Nay Thầy về Lạc Quốc đơm hoa.
Cả một đời Tỳ kheo Thánh thiện
Ngọc minh châu lưu ảnh hiện trùng ba.
Hạnh Phương
Kính Lễ Giác Linh Trưởng Lão Hòa Thượng Viện Trưởng Viện Đại Học Vạn Hạnh
Tường Vân sương phủ không gian
Đưa người sứ giả ngập tràn lệ rơi
Rừng thiền hiu quạnh bóng Người
Cuộc đời sự nghiệp đầy vơi cõi lòng
Đến đi tự tại thong dong
Ân Thầy mô phạm một lòng khắc ghi
Cuối đầu lễ Phật từ bi
Thượng sanh thượng phẩm tây quy nhẹ nhàn
Kính Thầy trở lại thế gian
Rước người chìm nổi muôn ngàn khổ đau
Tam tạng Nikàya rất nhiệm mầu
Những lời Phật dạy thấm sâu vào đời
Minh Châu chiếu sáng bầu trời
Pháp đăng Tâm Trí hiện lời Thế Tôn
Cầu cho Chánh Pháp trường tồn
Viên Dung đạo hiệu suy tôn đức Ngài
Từ đây Vạn Hạnh mấy ai?
Tấm gương soi sáng Tăng tài noi theo.
Học trò Viên Ý Phổ thành kính tưởng niệm Ân Đức sâu dày và cao quý của Ôn!
Kính Viếng Giác Linh Hòa Thượng Thích Minh Châu
Suốt cuộc đời nuôi chí trượng phu
Đem giáo pháp truyền đăng tục diệm
Sử sách lưu danh, hậu thế tuyệt kính
Thạch trụ hương thiền lĩnh ngộ vô sanh
Nghe mây nước xôn xao báo hiệu
Cây cỏ núi non cho đến thị thành
Giờ lâm biệt,
Bậc đạo sư vắng bóng
Đất Sài Gòn rủ xuống một màu tang
Tứ chúng buồn thương, môn đồ bi thảm
Lòng chẳng dặn lòng nhưng hoài cảm vô song
Giờ đây,
Trên khung trời Phương Đông
Ai là người cầm đuốc cho dòng chảy minh triết!
Ngài đi rồi,
Quảy gót về Tây
Cho lời kinh huyền nhiệm năm xưa vang hoài trong cuộc mộng
Sáu mươi bốn hạ lạp,
Chín mươi lăm tuổi đời
Dấu ấn sinh thời hiện hữu không phai
Pháp âm dậy muôn phương
Rung chuyển ba ngàn thế giới
Bóng thượng nhân lưu dấu rạng ngời.
Nhưng từ đây,
Việt Nam Phật giáo mất đi cây đại thụ
Đất nước u buồn thiếu bậc hiền tri.
Tứ chúng tiếc thương, không nhìn Hương Thiền tỏa,
Môn đồ bi thiết khấp vọng ly tan.
Vạn tượng xum la, càn khôn đau đáu
Nhân tình bi thống nương náu vào đâu!
Vẫn biết,
Sự thế vô thường,
Sao lòng nghe cay đắng
Hữu hạn ngôn từ không tả hết tâm can.
Thôi thì,
Một nén tâm hương
Cầu nguyện bậc đạo sư
Hồi nhập Ta bà hóa độ quần mê.
Thành kính khể thủ.
Vạn Hạnh 8/9/2012 - Minh Chánh (Học Tăng khóa IV)
BÌNH LUẬN