Trung thu. Trăng tròn và sáng. Đứa bé hàng xóm lụi hụi lấy chiếc lồng đèn lau sạch bụi rồi khe khẽ thắp nến. Ánh nến tờ mờ loe loét và bìn...
Trung thu. Trăng tròn và sáng. Đứa bé hàng xóm lụi hụi lấy chiếc lồng đèn lau sạch bụi rồi khe khẽ thắp nến. Ánh nến tờ mờ loe loét và bình yên biết bao. Mình đọc được trong mắt đứa bé niềm vui khi nó nhìn ánh nến nhỏ xíu bập bùng.
Đã lâu lắm rồi mình không còn bắt gặp hình ảnh đáng yêu này. Khi mà thành phố ngày càng hiện đại với những tiện nghi sang trọng hơn, khi mà đồng tiền từng bước chi phối nhiều khía cạnh của cuộc sống và khi hạnh phúc của chúng ta không còn giản đơn cũng là lúc chúng ta hờ hững với nhau, hờ hững với những điều tốt đẹp.
Những khu biệt thự kín cổng cao tường mọc lên như nấm, khoảng sân nhỏ hẹp của tuổi thơ bị bao bọc bởi bốn bức tường gạch. Mỗi ngày chúng lại vùi đầu vào bài vở, những quyển sách dày cộm, những quyển truyện thanh, hay dán mắt vào màn hình vi tính với những nhân vật trò chơi ngày càng lôi cuốn, thu hút hơn.
Thế giới của tuổi thơ không còn là chú cuội ngây ngô, chị Hằng xinh đẹp, không còn là những khúc đồng dao bình dị dễ thương. Thế giới hiện đại của chúng bây giờ là những chiếc lồng đèn plastic, là tiếng nhạc ò e với ánh sáng rực rỡ của đèn điện, thứ ánh sáng vôi hồn và không hề biết lung linh.
Bất chợt đứa bé hỏi tôi: “Trung thu phá cổ, rước đèn là gì hở anh?"…. một thoáng bối rối…. Tôi bắt đầu…. ngày xưa khi anh còn bé…
Minh Triết
BÌNH LUẬN