Chơn Ngọc thấy rằng niệm Phật rất an lạc trong cuộc sống nhưng khi đụng chuyện mình cũng “đánh lô tô” trong bụng. Nhiều lúc bực quá thì sâ...
Chơn Ngọc thấy rằng niệm Phật rất an lạc trong cuộc sống nhưng khi đụng chuyện mình cũng “đánh lô tô” trong bụng. Nhiều lúc bực quá thì sân hận nó tràn ra miệng luôn ...
Cho nên Chơn Ngọc thấy cách quán chiếu là hay nhất, khi mình gặp chuyện gì không vừa lòng, thì quay qua quán chiếu liền, rất có hiệu quả. Chơn Ngọc có hỏi nhiều vị Hoà Thượng tu lâu năm, thì các vị đó bảo là pháp quán chiếu tu rất nhanh, mình đem sự việc đó ra mổ xẻ một chút là gỡ rối được vấn đề…
Ví dụ khi mình gặp một người luôn có thành kiến rất sâu nặng với mình, tuy rằng mình giúp họ rất nhiều, nhưng họ vẫn ghét mình như gì á… Khi gặp vấn đề này là phải biết mình đang gặp đề thi rất khó... ừ phải làm sao đây nhỉ? Phải làm sao mới vượt qua được đề thi này?
Tu hành bị thử thách lắm nha các bạn, Chơn Ngọc đang tu về cái gì là có nghịch cảnh đến để thử mình liền hà, không biết sao ngộ vậy đó? Loay hoay suy nghĩ mãi, mới đầu Chơn Ngọc cũng tức lắm chứ mình như là một Ôsin làm không lương, mà còn không biết ơn mình, phản trắc kinh khủng, mà cái hạng người này ai họ cũng phản chứ không riêng gì Chơn Ngọc ...
Dẫu sao Chơn Ngọc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ra trận rồi... mà khi mình có sự chuẩn bị trước thì mình không bị nổi sân, chứ bất thình lình “quất mình một cú” là ngã gục liền... trong trường hợp này thì có niệm Phật “tét miệng” cũng không giải quyết được vấn đề.
Chơn Ngọc mới quay về quán chiếu, mà phải quán chiếu sao đây nhỉ? À! ra đáp số rồi, là mình chấp cho họ phản, cứ phản tới đi, mình giúp đỡ họ xong là mình xả liền, buông một cái rụp, và nghĩ rằng:
Phản tui thì kiếp sau làm người ở cho tui, chứ có gì mà tui phải buồn... kiếp sau mình có nhiều đầy tớ trong nhà, khỏi phải làm chi hết, sướng ghê... buồn buồn đem họ ra rưới nước sôi cho hết buồn... (just kidding )
Chơn Ngọc đem kể mọi chuyện cho Sư Phụ nghe, Sư Phụ bảo: “ Thôi được rồi "Ông ", mắc nợ người ta đến tận ổ đòi, thì mau vui vẻ mà trả nợ đi, còn đòi kiếp sau rưới nước sôi người ta nữa..." . (Cái này do Sư Phụ tưởng Chơn Ngọc nổi sân nên nói chơi vậy, không biết sao Chơn Ngọc khoái chọc Sư Phụ quá... nói gì ra Sư Phụ cũng tin hết ) .
Ai cũng hiểu là mình phải rải tâm từ bi cho họ nhiều lắm, mình đối hết lòng, chăm sóc tận tụy... nhưng mà nói thiệt nha, ghét thì vẫn ghét, họ không có chút gì mà biết ơn mình cả... Thiệt tình cái hạng người mà thiên hạ bỏ chạy hết Phật lại quăng ngay Chơn Ngọc…
Úi trời, thật vui! Không phải làm bộ nói xạo đâu nha nhưng không biết sao Chơn Ngọc vẫn vui vẻ bình thường, ngay cả họ chửi nặng ngay mặt Chơn Ngọc vẫn ung dung tự tại. Mà lạ cái là Chơn Ngọc càng mắc cười thì họ càng sân ầm ầm (cười cũng ráng dấu lắm đó, chứ tui không cười lộ liễu đâu nha
Chắc Chơn Ngọc bị đứt cọng dây thần kinh sân rùi... Chợt nhớ lại lời Phật dạy:
"Kẻ ác hại người hiền giống như ngước mặt lên trời mà nhổ nước miếng, nhổ không tới trời, nước miếng rơi xuống mặt mình. Ngược gió tung bụi, bụi chẳng đến người khác, trở lại dơ thân mình, người hiền không thể hại được mà còn bị họa đến bản thân". (Kinh Tứ Thập Nhị Chương)
Sao Phật của mình hay đến thế, nói ra lời nào cũng thật đúng phóc...
Người bạn Chơn Ngọc thì chọc: “Cục nợ tìm đến tận nhà đòi nợ rồi, chị mau mau mà trả nợ đi nhé, đừng hòng quỵt nợ mà chạy về Cực Lạc nhé”. Sư Phụ thì khen: “À! vậy là con thi đậu rồi, tu hành phải vậy chớ…”
Chơn Ngọc nghĩ trả nợ thì trả chứ, cớ nợ thì trả, phải trả như vậy thì mới lên lớp được như Sư Phụ nói. Mừng quá trời tại hồi nào giờ Chơn Ngọc tu bị đội sổ hoài, rầu chết được…
Chuyện là vậy hôm nay Chơn Ngọc chia sẻ cho các bạn để cùng tham khảo và vượt qua những thử thách trong đời tu của mình, không thì bị phiền não đến chết á…
Chơn Ngọc
BÌNH LUẬN