“Chiều chiều ra đứng ngõ sau Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Ngõ sau con trông về quê
Mùa xuân không sáng nắng
Thu trắng mây, đông tím chân trời
Ngõ trước những con đường tít tắp
Con lặng lẽ đi không tiếng gọi mời
Con đâu mơ mộng ôm gió theo mây đi qua biển cả
Lên đỉnh ngàn chơi với một con trăng
Con biết mình lớn lên từ những cơn rét lạnh căm
Từ cái nắng cháy da ngày thiếu hụt
Tình thương héo mòn phận đời côi cút
Đại não nhăn hằn gấp vết lưng còng
Làng quê, một cánh diều đứt dây buổi long đong
Rũ bỏ, con níu cánh chim đi mẹ rã rời tay với
Ngày xưa tưởng chẳng có gì khơi lại nỗi
Đổ xuống dòng trôi khuất bóng hải hồ
Con ngộ nhận!
Chiều trông trước ngó sau, thẩn thờ
Câu kinh nhắc, mấy lần quay trở lại
Thương thương mẹ nhìn con như ngày còn thơ dại
Rưng rưng nắng nghiêng xuống hiên nhà
Nhưng con về không đem cho mẹ được chút niềm vui
Quan kiến của những đứa con làm mẹ khổ
Duy vật - duy thần - phận danh - lý tưởng
Trăm thứ đặt bày trăm thứ rẽ chia
Con vội về vội đi
Như bóng chim qua nhà ngày thiếu nắng
Mẹ dấu nước mắt, con học cách im lặng
Máu huyết ngăn dòng người lên những cơn đau
Có không con đường không có phía sau
Để bước đi không ngoảnh mặt?
Trời quê xa xa bay màu tóc trắng
Câu ru buồn níu lấy những bước chân
Con đã trở lại đôi lần!
Mang lời kinh về làm quà cho mẹ
Tuổi già lòng một ngày vui như con trẻ
Hoa cau đang thơm độ cuối mùa
Con quên hết chữ nghĩa hơn thua
Ngồi bên mẹ một lần trọn vẹn…
Chiều nay ngõ sau con trông về quê cũ
Thu mênh mang Vu lan đến rất gần
Ngõ trước con dừng lại bước chân
Viết nhưng câu thơ dâng mẹ!
Thu 2008
Thích Nguyên Hiệp
BÌNH LUẬN