S áng hôm nay bụng không được ổn lắm, dư âm của buổi tiệc tối qua vẫn còn hành hạ tôi. Vừa ngồi ăn sáng tôi vừa nghĩ về mớ bưu thiếp vừa m...
Sáng hôm nay bụng không được ổn lắm, dư âm của buổi tiệc tối qua vẫn còn hành hạ tôi. Vừa ngồi ăn sáng tôi vừa nghĩ về mớ bưu thiếp vừa mua chiều hôm qua để gởi cho bạn bè thành phố nhưng điều kỳ lạ là đi khắp hết các hiệu sách nhà sách ở Buôn Ma Thuột mà không nơi nào bán cả, họ chỉ có bưu thiếp thành phố Đà Lạt… Cuối cùng tôi phải mua một xấp “Cảnh đẹp quê hương” trong đó có tấm hình chụp bà cụ người dân tộc hút tẩu thuốc cười móm mém… dù sao vẫn mang hơi hướm cao nguyên. Huấn cũng nhờ tôi mua một xấp nhưng cuối cùng lại thôi vì bộ“Cảnh đẹp quê hương” tôi mua là bộ cuối cùng có tấm hình bà cụ hay hay ấy.
Chúng tôi vội vã lên xe về thành phố, mọi người đã cảm thấy nhớ nhà lắm rồi. Tôi thì không nhớ nhà, nhưng nhớ thành phố, muốn về thật mau. Cộng thêm có cái gì đó khiến tôi không muốn ở đây thêm một giờ phút nào cả, không phải vì tôi không yêu quý nơi này. Tình cảm ấy rất mơ hồ mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể nào hiểu nổi. Tôi chỉ biết rằng nó đang hiện hữu rất thực, nó thôi thúc tôi bước đi gần như là một cuộc chạy trốn. Chạy trốn cao nguyên, chạy trốn dã quỳ, chạy trốn một ánh mắt trong sáng dịu dàng không dành cho tôi, và dường như chạy trốn chính bản thân mình nữa…
Trên xe tôi ngồi băng cuối, trong cùng là Giao. Giao mệt nên ngủ vùi, không hiểu vì sao tôi lại tỉnh, cả bản thân tôi cũng bất ngờ. Tôi đã ngồi nhìn ra cửa kính xe con con và gần như nhìn vào đấy suốt cả quãng thời gian ít ỏi còn lại. Đồi núi, rừng cây nhà cửa ban đầu là bảng lảng mở ảo trong sương dần dà trong sáng rõ ràng trong nắng sớm và gay gắt chói lòa buổi ban trưa… Tất cả cảnh vật ấy đều được thu vào tầm mắt song nó chẳng để lại ấn tượng nào đặc biệt trong tôi. Cũng giống như một bộ phim dở tệ chiếu qua trôi tuột và lẫn lộn vào trong những ồn ào xô bồ của một rạp chiếu phim tồi tàn. Nó không đọng lại sâu sắc như chuyến xe trong đêm hôm nọ. Tôi vẫn đùa “bóng tối thường đi đôi với tội lỗi” có lẽ giờ phải nói thêm “tội lỗi lúc nào cũng ngọt ngào khiến người ta không thể nào dứt ra được”. Chính nỗi u buồn sợ hãi chuyến xe trong đêm khi không biết mình đi đâu về đâu đã ghi dấu trong tôi. Khiến tôi không ngừng nghĩ về nó. Còn những điều trong sáng, những niềm vui, những tia nắng rạng rỡ mặt trời lại thoáng qua lóe lên rồi tan mất trong phút chốc.
Chuyến xe trở về im ắng lạ thường, mọi người đều ngủ, hoặc có thể là thức nhưng không muốn nói gì làm gì, họ đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Tôi tự hỏi họ đang suy nghĩ điều gì? Rồi cũng tự cười mình điều đó có gì quan trọng không? Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, xe vẫn lao đi cảnh vật vẫn nhòe nhoẹt lướt qua, không vẫn vô tư lướt qua nó chỉ bị phản ánh một cách méo mó qua cái nhìn của mỗi người mà nhất là qua cách nhìn của tôi - một kẻ lữ hành lang thang và đơn độc.
Hết
Hồng Hòa Vi – (09/2006)
BÌNH LUẬN