Hằng năm, vào ngày rằmg tháng bảy, những người con Phật lại có dịp làm lễ Vu Lan. Nói lên ý nghĩa sự báo hiếu, báo ân của chúng ta đối với đ...
Hằng năm, vào ngày rằmg tháng bảy, những người con Phật lại có dịp làm lễ Vu Lan. Nói lên ý nghĩa sự báo hiếu, báo ân của chúng ta đối với đấng sinh thành, dưỡng dục. Đối với Mẹ…
Xin hãy dành một phút lắng lòng nghĩ về mẹ của chúng ta. Hãy lắng lòng quên hết mọi xáo động ngày thường. Hãy dành hết tâm trí nghĩ về Mẹ, nghĩ về những chặng đường Mẹ đã đi qua. Mẹ đã từng nếm trải mật ngọt của tình yêu, trái đắng của khổ đau và bất hạnh…
Mẹ ơi, từ thuở bé trên môi các con đã không ngớt tiếng MẸ ƠI. Mỗi chút khó khăn trong công việc vặt vãnh, mỗi điều gì gây khó chịu cho thân tâm con đều mếu máo, suýt soa gọi Mẹ.
Mẹ của con không có phép thần thông biến hiện ngàn tay, ngàn mắt để cứu độ chúng sanh như Bồ Tát Quán Âm. Nhưng chính tình yêu và lòng nhân hậu của Mẹ đã khiến một đôi mắt của Mẹ biến thành ngàn đôi mắt, đôi bàn tay gầy guộc của Mẹ biến thành ngàn cánh tay bao phủ cả cuộc đời con.
Từ lúc con còn bé, mắt nào Mẹ đã mỏi mòn trắng đêm thao thức bên nôi, âu yếm nhìn con say ngủ. Mắt nào Mẹ nhìn trìu mến khi thấy con vui đùa cùng chúng bạn và long lanh sung sướng khi con được khen thưởng. Và rồi mắt nào Mẹ lại đăm chiêu lo lắng những khi con nằm vùi nóng sốt.
Ngày xưa co nằm ngủ ngon lành trên đôi tay của Mẹ. Tay nào Mẹ đã sờ trán con mỗi đêm, tay nào kéo chăn đắp cho con. Rồi tay nào Mẹ đã lo từng miếng ăn, từng cái quần cái áo cho con từ tuổi ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành.
Mẹ chính là bà tiên của đời con… Tình yêu thương của mẹ thiêng liêng lắm. Bao la, thơm tho ngọt ngào. Thật vậy:
“Mẹ già như chuối ba hương
như xôi nếp một như đường mía lau”
Không có tình thương nào có thể so sánh được.
Lúc nào Mẹ cũng vui với niềm vui của con, Mẹ buồn với nỗi buồn của con. Cả cuộc đời bươn chải của Mẹ: chẳng quản gian lao, chẳng ngại nhọc nhằn để nhằm một mục đích duy nhất: cho con được nên người.
Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền, là bài hát thần tiên, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời.
Đến hôm nay, con của Mẹ đã lớn khôn như đàn chim đủ lông, đủ cánh bay khắp phương trời. Mãi vui với những thành đạt. Mãi đối đầu với những lo toan trong cuộc sống. Cũng có lúc con quên nghĩ về Mẹ. Con quên rằng lưng Mẹ đã còng, tóc mẹ đã bạc. Quên rằng con có người mẹ ngồi đó lo âu, dõi theo từng bước chân con. Quên rằng: có người Mẹ đã quên cuộc đời mình cho con trẻ.
Lòng nhân hậu của Mẹ không cần phải được trao chuốt bằng lời nói hoa mỹ, bóng bẩy hay bằng cử chỉ khéo léo, mà là một cách hết sức tự nhiên. Thấy việc trái tai gai mắt Mẹ liền quở rầy, can ngăn. Nhưng khi gặp việc cần đến thì Mẹ sẵn sàng nhảy vào phụ gánh vác.
Phải chăng có những lúc con bị Mẹ rầy la. Có những lúc con và Mẹ không cùng một y. Con cải lại Mẹ, đã lẫy hờn, đã ngoảnh mặt làm ngơ… Con biết đâu đã giết chết của Mẹ bao nhiêu năm sống, đã để Mẹ bao năm trằn trọc, khổ đau vì Mẹ chỉ sống vì con, vì có con… Chỉ bấy nhiêu thôi cũng tội lỗi lắm rồi. Nói chi đến những hành động bất hiếu với Mẹ mình.
Mẹ cao cả, Mẹ cũng bình thường. Mẹ bao la, Mẹ cũng thật gần. Con sống trong lòng Mẹ mà nào đâu có biết. Để rồi… Một ngày nào đó, Mẹ không còn nữa. Và con ngồi đó, dòng nước mắt tuôn rơi, nhớ lại tất cả. Tất cả những gì Mẹ đã cho con và rồi hình như con không còn gì cả…
Mẹ ra đi, con như mất cả bầu trời. Hối tiếc cũng đã muộn màn rồi. Các nhà thơ đã cảm nhận được cái mất mát to lớn đó, đã sáng tác nên các dòng thơ sau:
“Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi biết
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi biết tôi mất Mẹ
Mất cả một bầu trời.”
Hôm nay, trong dịp lễ Báo An này, đóa hoa màu hồng sẽ dành cho những ai còn Mẹ. Còn những niềm hạnh phúc tuyệt diệu nhất trên đời. Xin cài lên áo anh, áo chị đóa màu hồng mừng niềm hạnh phúc đó. Xin anh, xin chị hãy cài trong trái tim mình hình bóng Mẹ. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào đó: tình Mẹ thương con. Tình con thương Mẹ.
Còn đóa hoa màu trắng sẽ dành cho những ai mất Mẹ, mất cả bầu trời. Dù hối tiếc bao nhiêu cũng không có được BẦU TRỜI MẸ nữa đâu. Xin anh, xin chị hãy cài đóa hoa màu trắng cũng ở trái tim mình. Hoa trắng sẽ là hình bóng Mẹ. Mẹ vẫn còn và mãi mãi vẫn còn trong trái tim con.
Xin hãy thành tâm nguyện cầu chư Phật gia hộ cho Mẹ. Mẹ hiền yêu dấu của chúng con.
NAM MÔ ĐẠI HIẾU MỤC KIỀN LIÊN BỒ TÁT MAHATAT
BÌNH LUẬN