Cả đêm qua xem đi xem lại video clip của phiến quân hồi giáo chặt đầu con tin nhật bản - Kenji Goto. Ba đi ngang bình phẩm: "coi mấy...
Cả đêm qua xem đi xem lại video clip của phiến quân hồi giáo chặt đầu con tin nhật bản - Kenji Goto.
Ba đi ngang bình phẩm: "coi mấy cái đó làm gì?". Mẹ liếc qua càm ràm: "Con gái con đứa coi cảnh bạo lực là không có tốt lành gì đâu nhe..."
Lại nhớ đến giới thứ năm "Nuôi Dưỡng Và Trị Liệu" của làng mai cũng có đoạn "Con nguyện không uống rượu, không sử dụng các chất ma túy, không ăn uống hoặc tiêu thụ bất cứ một sản phầm nào có độc tố, trong đó có mạng lưới internet, phim ảnh, truyền thanh, truyền hình, sách báo, bài bạc và cả chuyện trò..."
Ý của sư ông là muốn các hành giả nên biết chọn cho mình những thức ăn trong sáng, lành mạnh để nuôi dưỡng thân tâm, tránh tưới tẩm nơi mình những hạt giống tiêu cực, bạo động, thèm khát và hận thù. Do đó, theo kinh nghiệm mà mình quan sát được thì hầu hết các thầy, các sư cô khi nhìn thấy cảnh bạo lực trên màn ảnh một là co rúm lại không dám nhìn, hai là sẽ chê bai những ai đang xem nó... ít có ai tỏ ra bình thản.
Mình thì thường để tâm xem những cảnh máu đổ đầu rơi, đao binh loạn lạc. Như cảnh phiến quân IS chặt đầu con tin vừa rồi, ai yếu tim nhìn vào đảm bảo ói ngay. Thành ra cũng lắm kẻ phê phán mình máu lạnh! Nhưng có một chuyện ít ai biết là lần đầu tiên thấy tai nạn giao thông, nạn nhân bị kéo lê mấy mét, người đứt làm đôi thân thể nát bét mình đã mất ăn mất ngủ cả tuần lễ. Cái chết - kỳ thực ám ảnh mình sâu đậm đến mức mình đã "hạ quyết tâm" tập cho bản thân bình tĩnh trước cảnh máu me.
Không ai là không sợ chết, công phu tu tập chẳng qua là để làm chủ sinh già bệnh chết đó sao?
Mình tu không giỏi, kỳ thực là như vậy, nhưng tâm mình hầu như không dao động trước những cái chết quá kinh khủng. Việc xem đi xem lại cảnh bạo lực ấy, với mình chỉ là một đề tài để quán chiếu, ý thức sâu sắc hơn về niềm bình an đang có và nguyện cầu cho một thế giới mới tràn đầy thanh lương, an bình. (Dĩ nhiên ba không biết, mẹ cũng không hay việc mình ngồi thiền, cầu nguyện cho Kenji Goto được siêu thoát)
Mình thật sự thích câu nói của Kenji "cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi vẫn yêu mến người dân Syria". Như thế đã là quá đủ! Mình đi tìm Bồ Tát ở đâu, Bồ Tátđang ở chính nơi này, trong địa ngục trần gian.
Nếu bạn cứ khăng khăng chối bỏ cảm giác ghê rợn khi đối diện với binh đao, không dám nhìn vào nỗi đau do nó gây ra thì làm sao bạn có thể hiểu tường tận sự mát mẻ, an ổn của tâm không kỳ thị, không sân hận? Làm sao bạn có thể phát sinh được lòng xót thương thật sự nếu mình bỏ chạy hay ngất xỉu trước một thân thể đầy thương tích và máu me?
Lại bỗng dưng nhớ đến những năm tháng dưới mái trường Y Dược. Khi đó được lệnh thực tập mổ cá, mình không tài nào mổ được, cộng thêm sự nặng nề của môn hóa sinh. Vài tháng sau mình đã nộp đơn chuyển sang trường Ngân Hàng. Hiệu trưởng của trường hỏi 1 câu: em suy nghĩ kỹ chưa, mình thưa là - đã suy nghĩ kỹ. Giờ mà quay lại thời điểm đó, có lẽ mình sẽ đủ mạnh mẽ và can đảm để mổ chú cá ấy, nhưng là mổ trong một tâm thái khác xa ngày xưa. Tất nhiên mình hiểu bất cứ sinh mạng nào cũng có giá trị như nhau, đều công bằng như nhau nhưng cuộc đời này vốn bất toàn, sát hay không sát kỳ thực ở trong tâm, chưa chắc chỉ nằm ở hành vi.
Như hôm đi thăm thiền viện ni Trí Đức - dòng Trúc Lâm cũng vậy, một sư cô bị cao huyết áp mình cũng đã tận tâm đưa cô ấy đi bệnh viện dù khi đó bản thân cũng đang bị cảm sốt, người rất là mệt. Vừa đưa cô ấy vào phòng cấp cứu xong, một chiếc xe taxi chở người bị tai nạn giao thông chạy ập tới. Máu từ người nạn nhân loang ra cả xe, không ai nhanh chân chạy đến đỡ cô ấy. Chú tài xế kêu gọi khản cổ chẳng thấy y tá nào bước ra đỡ, người thân đang nuôi bệnh nhân xung quanh đó chỉ đứng nhìn rồi bàn tán. Mình ức quá, chạy ra đỡ cô ấy. Máu tươi từ miệng nạn nhân trào ra ướt cả áo của mình. Một thoáng bi ai dâng lên mình gọi mọi người tránh đường để mình ẵm cô ấy vào phòng cấp cứu. Cô ấy thì thào điều gì đó mình không rõ rồi tắt lịm. Tần ngần một hồi, đến khi mùi máu tanh xông lên mình mới nhận ra là đám đông khi nãy chả ai dám đứng gần mình, đành vào phòng vệ sinh tẩy rửa và nhìn bản thân mình trong y phục bị nhuốm máu thật lâu. Một cảm giác gì đó thật sâu, thật lâu đang lan tỏa. Mình quả thật có chút hối hận vì năm xưa đã không theo ngành y!
Sướng quá không hay, đày đọa quá lại càng không tốt! Một chú cá và một mạng người! Xét về bản thể tuy không cao không thấp nhưng rõ ràng là giá trị cống hiến của một con người cao hơn một con cá! Cũng chỉ có làm người, ở nơi trung gian của lục đạo luân hồi thì mới có cơ hội tu học tốt nhất. Những trải nghiệm bi ai hoan lạc được đan xen vào nhau, trải dài trong một kiếp nhân sinh từ đó mà chúng ta sẽ giác ngộ ra muôn điều và vượt thoát trầm luân.
Không có bùn thì làm gì có sen?
Không có bạo lực thì làm gì có những vị Bồ Tát như Quan Âm, Địa Tạng với lời nguyện :
" Xin cùng con đi vào vùng chiến tranh
Chấm dứt đao binh, im hơi bom đạn
Xin cùng con đi vào vùng khổ bệnh
Đem theo linh dược cam lộ thanh lương
Xin cùng con đi vào cõi ma đói
Đem theo pháp thực của hiểu và thương
Xin cùng con đi vào vùng địa ngục
Giải trừ nhiệt não đem lại thanh lương
Xin cùng con đi vào vùng tranh chấp
Giải tỏa hận thù, khơi suối yêu thương."
...
Và để kết thúc những dòng lan man này, mình nguyện tập nhìn bạo lực bằng đôi mắt của tình xót thương và lòng bi ai. Xin nguyện cầu cho linh thức của Kenji, cho sự cuồng si đáng thương của phiến quân hồi giáo IS, cho một thế giới lành mạnh - an hòa hôm nay, mai sau…
Cổ Nguyệt
BÌNH LUẬN