Đợi,… Một mùa đợi, một mùa chờ. Đợi,… Một mùa trăng thắp ánh sáng ngẩn ngơ, để ai đó đi qua suốt quãng đường dài không mệt mỏi, kh...
Đợi,…
Một mùa đợi, một mùa chờ.
Đợi,…
Một mùa trăng thắp ánh sáng ngẩn ngơ, để ai đó đi qua suốt quãng đường dài không mệt mỏi, không dừng chân, không đứng lại ở bến bờ duy nhất. Bỗng giật mình, thổn thức, long lanh nỗi niềm trên mi mắt.
Tự bao giờ?
Vẫn thích đợi những câu chuyện trong giấc mơ: Ta nhớ có lần ta đã đi qua ánh trăng khi trời quang, mây ẩn nấp. Ta sáng lung linh. Ta ập òa tràn đầy cõi nhớ. Ta đợi được trở về ngắm nghía mảnh sân nhà rộng thênh thang thuở trước, nơi đó có cô bé con quần áo chưa lành lặn đang nhảy nhót chơi trò trốn tìm giữa đêm rằm tháng tám.
Tự bao giờ?
Vẫn thích nghe những câu chuyện ngày xưa: Ta nhớ có lần ba ngồi gảy chiếc ghita giữa hiên nhà, hát “chuyện tình anh lính trận” xa quê đã nằm xuống trên triền cát của người miền biển và kể bằng những phút giây thảng thốt, sống lại trong kí ức chuyện bắt gặp bao linh hồn chơi vơi không cửa không nhà.
Trăng nhuộm ánh sáng bàng bạc từ quá khứ đến hiện tại và tương lai. Trăng ngập ngừng dừng lại trên đôi mắt hằn nhiều dấu chân chim của người già mỗi lần ngồi ru kí ức xót xa chưa bao giờ nhạt nhòa. Trăng đi du hoang trong bước chân người trẻ, mỗi lần chợt nghe tiếng hát giữa canh khuya. Trăng hồn nhiên hát ca trong giấc mơ của tuổi thơ mỗi lần thấy nhớ đêm xưa thường hay chạy nhảy chơi đùa.
Ta đi qua một mùa trăng
Cha mẹ ta đi qua một mùa trăng
Ông bà ta đi qua một mùa trăng
Mùa nào tròn? Mùa nào khuyết?
Mùa nào hao gầy? Mùa nào tràn đầy nỗi nhớ khôn nguôi?
Mùa nào lãng quên? Mùa nào chòng chành từng kí ức không tên?
Ta đi qua một mùa trăng nữa? Bỗng thấy mái tóc mẹ cha điểm lấm tấm những ánh sáng lung linh ấy. Trăng đi qua ta? Trăng dừng lại đâu đó trên mái đầu người già? Trăng vỡ òa trong ánh mắt trẻ thơ vừa mới tập bi bô chỉ tay lên bầu trời tháng tám…
Bao nhiêu mùa trăng đã đi qua?…
Vân Giang
(Nguồn Chip Tran)
BÌNH LUẬN