Trong cái mất có cái được. Bàn tay của chị tôi những giờ phút cuối không còn cầm được những đồng tiền do mình kiếm ra, không níu nổi dù ch...
Trong cái mất có cái được. Bàn tay của chị tôi những giờ phút cuối không còn cầm được những đồng tiền do mình kiếm ra, không níu nổi dù chỉ một bàn tay trong rất nhiều bàn tay thân yêu của chị, để chị còn có chỗ bám víu với cuộc đời. Gương mặt thanh tú của chị giờ đã đen sạm vì bệnh tật, thuốc thang. Đôi chân chị trước đây đã từng đi du lịch biết bao nơi, nhưng giờ đây không còn đỡ nổi tấm thân của chị. Bao lời dạy thâm thúy của Đức Phật mà trước đây tôi đã từng được đọc, và đã không tin, giờ ngồi bên cạnh chị tôi mới thật thấm thía một điều: vô thường, vô ngã…là đây, có phải không chị?
Đọc kinh Pháp Hoa, tôi thấy thương và đồng cảm với gã cùng tử vô cùng. Chẳng phải tôi cũng từng lưu lạc bao năm không biết mặt cha, chẳng phải tôi cũng vô minh, u tối như gã sao? Đức Phật là người cha trưởng giả giàu có của tôi, cũng như của bao người, nhưng đáng tiếc là tôi đã không sớm nhận ra người cha của mình.
Từ nhỏ tôi đã có may mắn được sống một khoảng thời gian ngắn trong “chùa” của bà nội – ngôi nhà của bà – phía trước là chánh điện, phía sau là nhà ở. Chánh điện tuy nhỏ, nhưng cũng tôn trí đầy đủ tôn tượng các vị Phật, các vị Bồ tát, và đặc biệt tôi rất ấn tượng với những bức tranh mô tả về mười cảnh giới địa ngục được treo ở hai bên lối đi. Đức Phật có thật nhiều trong chánh điện nhưng hầu như không có trong mắt tôi. Những lúc rón rén lên “nhà trên”, mắt tôi không hề thấy được vẻ uy nghi của Phật, không nhìn ra được nét từ bi trên gương mặt Ngài, mà tôi lại thường dán mắt vào các loại quỷ sứ đang cưa ai đó làm đôi, hay chúc đầu ai đó xuống vạc dầu. Má tôi, dĩ nhiên là tận dụng những cảnh tượng từ các bức tranh đó để răn đe bọn tôi: “Ăn cơm bỏ mứa hả? Chết thì phải ăn giòi đó con”. “Hái cắp ổi ăn hả? Chết thì quỷ sứ chặt tay đó con”…Các bài học của má, chúng tôi răm rắp tuân theo, chủ yếu là vì sợ hơn là hiểu. Trong thâm tâm tôi không phục tí nào, vì làm gì mà ác thế. Mặc cho ngày tháng trôi qua, lòng tôi vẫn cứ dửng dưng như gã cùng tử gặp cha mà không mảy may rung động.
Do chiến tranh, thời thế…nên những năm sau đó tôi không còn được gặp Phật ở trong “chánh điện” của nhà bà tôi mà là ở những ngôi chùa xa lạ má tôi thỉnh thoảng dẫn tôi đi cùng. Đức Phật ở những nơi đó càng xa vời, càng vô hình hơn, và chắc chắn là không phải của những đứa trẻ như chúng tôi, mà là của người lớn. Chúng tôi chỉ được đứng lấp ló, chạy chơi chỗ khác, hay ngồi im lặng ở một xó nào đó để ngắm nhìn người lớn tụng kinh bằng những ngôn ngữ mà chúng tôi chưa từng nghe đến bao giờ, nên chẳng có gì lưu lại trong ký úc. Có chăng chỉ là hương vị của những món ăn lạ miệng chỉ có ở chùa, và được ăn thả giàn mà không bị la rầy. Thế thôi.
Rồi tôi cũng lớn lên. Đức Phật đối với tôi càng xa vời vợi, thậm chí gần như biến mất khỏi cuộc đời tôi khi tôi mải mê theo đuổi bằng cấp, nghề nghiệp, tình yêu, danh vị,tiền bạc…Những thứ đó tôi đã từng đánh đổi với biết bao công sức, mồ hôi và nước mắt của mình nhưng chẳng thể nào giữ mãi được chúng trong tầm tay. Khoảng thời gian đó, cũng có lúc tôi đã đến nơi cửa Phật,từng đứng lảng vảng ở cửa chùa nhưng chỉ để làm nhiệm vụ của người con đưa mẹ đi chùa lễ Phật. Nước mắt của những được mất, hơn thua… đã chảy nhiều, nhưng không thể hiểu tại sao tôi vẫn còn đầy tự tin ở chính mình, vẫn còn ngời ngời một niềm hy vọng rằng tìm được một người yêu khác, một nghề nghiệp khác, hay một cái gì đó khác đi thì sẽ được hạnh phúc ngay thôi. Cũng như gã cùng tử ấy, cứ mãi cắm đầu chạy trốn, cứ khư khư với những công việc ti tiện nào d9o1` mà nhất quyết không chịu nhìn cha; tôi vẫn chưa chịu nhìn nhận Đức Phật của mình.
Gã cùng tử đã may mắn vì đã tỉnh ngộ, nhận ra được cha mình và được trở về nhà, Cũng như tôi, đã may mắn được bàn tay ai đó níu giữ lại khi đang trượt trên triền dốc cuộc đời. Tôi đã tỉnh ngộ ra, được níu giữ lại bởi cái chết của một người chị và một quyển sách của người bạn tặng. Trong cái mất có cài được. Bàn tay của chị tôi những giờ phút cuối không còn cầm được những đồng tiền do mình kiếm ra, không níu nổi dù chỉ một bàn tay trong rất nhiều bàn tay thân yêu của chị, để chị còn có chỗ bám víu với cuộc đời. Gương mặt thanh tú của chị giờ đã đen sạm vì bệnh tật, thuốc thang. Đôi chân chị trước đây đã từng đi du lịch biết bao nơi, nhưng giờ đây không còn đỡ nổi tấm thân của chị. Bao lời dạy thâm thúy của Đức Phật mà trước đây tôi đã từng được đọc, và đã không tin, giờ ngồi bên cạnh chị tôi mới thật thấm thía một điều: vô thường, vô ngã…là đây, có phải không chị?
Và quyển sách có tựa đề “Tu là chuyển nghiệp” mỏng tanh, đọc một vèo, tôi đã thấm tận ruột gan. Nhưng sao tìm mãi tôi vẫn không thấy trang nào nói đến những tầng địa ngục kinh hoàng trong tuổi thơ, những tầng địa ngục mà tôi chắc rằng mình sẽ phải đi qua, với bao nhiêu tội lỗi mình đã tạo ra trong một kiếp sống. Không có địa ngục, nhưng có một cánh cửa đã mở ra cho tôi: cánh cửa Phật giáo đã giúp tôi chuyển nghiệp của mình.
Phật đó rồi. Phật của tôi. Phật đã níu giữ tôi lại, để tôi không lăn mãi xuống tận cùng địa ngục, để nước mắt tôi thôi rơi vì những phù phiếm của cuộc đời.
Thật hạnh phúc biết bao cho những ai đã tìm được Đức Phật của mình.!
Đức Phật của tôi | Diệu Liên Lý Thu Linh
(theo Tạp Chí VHPG)
BÌNH LUẬN