Anh nhìn em, Trên cung trời tự do núi tuyết, Ánh nắng vàng, chiếu khắp nẻo em đi. Anh nhìn em, Đỉnh cao tám ngàn mét kiêu hào, Rơi xuống núi...
Anh nhìn em,
Trên cung trời tự do núi tuyết,
Ánh nắng vàng, chiếu khắp nẻo em đi.
Anh nhìn em,
Đỉnh cao tám ngàn mét kiêu hào,
Rơi xuống núi, kết thành tình yêu màu tuyết.
Anh nhìn em!
Qua ngọn núi Kamala,
Everest là tuổi tình tôi đang kết,
Giọt sương hồng,
Giọt tuyết trắng phủ kín trời xanh.
Giọt ngọc pha lê trong suốt trên không,
Ôm kỷ niệm chút tình tôi chạm phải.
Này em ơi! Đang kết thành mây bay xanh biết.
Này anh ơi! Giọt ngọc tình tỳ vết giữa tầng không,
Trùng trùng điệp điệp, lấp lánh ánh trăng thanh.
Ru câu hát ai về đây nhìn ngắm,
Gió và mây!
Nắng và mưa!
Màu xanh biếc,
Ngọc trắng tinh tuyết rơi vào nguồn cội.
Hạt sương này qua ánh mắt tình em,
Anh đã đến,
Anh đã về Tìm em trong muôn kiếp.
Từ ngàn xưa, anh lưu lạc vạn dặm xa xăm...
Em mong đợi,
Em chờ mong!
Vì trong em từ hạt tuyết thấm vào áo tu sỹ.
Chút nghĩa tình từ trí tuệ thỉnh kinh,
Các Lạt Ma,vượt núi tuyết lưu phương.
Xa xứ Tạng, ngàn lần ngồi trên đỉnh...
Tập thi thơ, đường vào lên tuyết trắng
Chạm chút tình vị ẩn sỹ chân tu.
Anh và em!
Thong dong trong tất dạ,
Bên Anh là Bồ Tát Quán Thế Âm,
Bên Em là Kim Cương Mật Trí.
Ẩn chút tình Phật Tuệ trên không,
Lưu xuất hiện rơi vào dòng sông tuyết.
Để tình tôi muôn kiếp thấy Đại Thừa Huyền vi.
Thôi em đã đến!
Thôi anh đã về!
Ngàn năm gọi chút tình tuyết trắng rêu phong.
Thích Minh Thế.
Cảm tác tại đỉnh Everest (Chomolungma) nhân chuyến đi chiêm bái Tây Tạng 2013
BÌNH LUẬN